Lên tuổi

Mấy tuần nay bị cái chết ám ảnh, có lẽ vì những người xung quanh ốm đau nhiều quá, lắm bệnh tật (và cả chết chóc) nữa, ý nghĩ về cái chết cứ luẩn quẩn không chịu rời đi.

Nói với T như thế, T bảo, anh cũng thế, anh hay nghĩ hay anh có bệnh gì, hoặc khi bơi giữa dòng sông, anh cũng nghĩ đến nó. Và lúc ấy anh nghĩ tới em…

Sáng nay ngồi nhặt vô số tóc rụng, chợt thấy thương T vô hạn kể, không hiểu nỗi thương ấy vì đâu, vì thân thể ốm o kiệt quệ của T hay là vì tâm tư của T, cuộc sống của T… chỉ thấy thương xót vô cùng. Cũng thấy xót cho chính mình. Quá nhiều lỡ dở, quá nhiều đa đoan.

Về cơ bản vẫn là hèn nhát, nhiều điều mình đang nghĩ về sự sống này, cái chết này, những thân thuộc rồi sẽ phải rời xa, mà không dám nói hết ra những ý nghĩ ấy. Những ám chỉ quẩn quanh, những lời lẽ vu vơ. Vô vọng.

Thôi, cứ sống tiếp đi.

Bình luận về bài viết này