Đúng một năm cho khối thất vọng của tôi mòn dần đi. Nhưng không như tôi dự đoán, nỗi thất vọng không tan nhanh như thế. Nhiều khi tôi tưởng như thể là nó còn nguyên đấy. Chỉ chính tôi đang mòn (mỏi) dần đi, vừa lười nhác, vừa chán chường, trì độn, lại còn tham lam và sợ tuổi già nữa.

Có lẽ đấy là bệnh già, tôi thấy tôi đã có tất cả những chứng tật của người già rồi, cái mới không lưu cái cũ không xóa nổi; chuyện cũ nói mãi, và người thì cũng mỗi ngày một cũ đi.

Hôm nay tự dưng tôi nhớ lại thuở tuổi trẻ, thuở điên rồ mà (chúng) tôi tưởng mình có thể cứu thế giới, nhưng rốt cuộc, tôi chỉ loay hoay để sống chật vật đời mình, mười năm trôi đi vô ích.

Rồi những chuyện buồn xưa cũ, những đổ vỡ mất mát bỗng ùa cả về, lại trăn trở câu hỏi cũ, rằng ta làm thế đúng hay sai? Nếu được làm lại liệu ta sẽ làm thế nào? Có tốt hơn không?

Nhưng ai cũng chỉ có một cuộc đời, thời gian một chiều nghiệt ngã, không thể nào làm lại, mọi sự đã an bài.

Hôm nay. Tôi già.

Bình luận về bài viết này