HÓA VÀNG KỶ NIỆM

Năm nay lạnh sớm, trời đánh cắp mất mùa thu.

Được dăm ngày nắng đẹp, gió heo may rồi triền miên mưa cả tuần. Ở cái xứ này mưa nhiều quá, bất kể mùa, kể cả mùa khô cũng có mưa. Nên tôi thấy thật tò mò về những vùng có khi cả mùa – sáu tháng trời – không có giọt mưa nào, làm sao người ta có thể chịu đựng thời tiết như thế nhỉ? Không có cảm giác được gột rửa, cây cối sau mưa sạch sẽ, thậm chí cả bầu trời, cả thế gian đều quang quẻ, tươi mới. Tôi sẽ không thể nào chịu nổi nếu cả mùa hè không có trận mưa nào; cũng không chịu nổi nếu thiếu đi những trận mưa chuyển mùa, báo cái lạnh sắp sang hoặc báo mùa xuân sắp tới.

Dù giờ đây trời lành lạnh, cái rét sớm về cùng mưa bão, cảm giác ở trong nhà nghe mưa lách tách ngoài kia, vừa buồn bã vừa hạnh phúc, hạnh phúc là được ở trong nhà, được nằm trong chăn ấm, nghe rét mướt vần vũ bên ngoài. Cái hạnh phúc trì độn mà tôi vẫn ưa tận hưởng.

Cũng nhân mưa gió, trời bớt hanh hao mà tôi đem những thư từ, ghi chép cũ ra hóa bớt. Như một sự thu dọn dần dần, đằng nào thì cũng chẳng còn có giá trị gì với ai, thậm chí với cả chính người ghi chép chúng, đọc lại những cuốn sổ đầy các ghi chép, cũng hơi ngạc nhiên khi người đó lại là tôi, bây giờ.

Công cuộc hóa vàng kỷ niệm chắc cũng phải tốn nhiều ngày, việc đọc lại đôi khi lại quá cuốn hút. Và những thư từ bè bạn gửi cho, chúng tôi từng như thế đó, mà ngoảnh lại có đến gần hai mươi năm không gặp lại nhau kể từ ngày ghi trên thư, cuộc sống của nhau vẫn biết mà chẳng bao giờ dừng lại hỏi nhau thêm nữa. Như thể một nhân vật trên sân khấu, hết vai của mình rồi là đi luôn vào cánh gà cuộc đời.

Những lá thư đầy say mê, lá thư thì đau đớn, một tuổi trẻ sục sôi, lãng mạn, và thật là nghèo.

Có những lá thư mới mẻ, như một nhật ký hành trình về con người và vùng đất, những nơi bạn qua, bạn ghi cả lại và gửi cho tôi, những khung trời xa xôi, từ châu Âu, châu Đại dương, cuộc sống muôn màu, và mỗi chúng tôi hưởng vài sắc màu trong đó, rồi chia sẻ cho nhau. Điều ấy đã thật đẹp, chưa cần đến việc chúng tôi có thể biết thêm những màu sắc cuộc sống khác từ bạn bè.

Rồi dần dần, chúng tôi không còn san sẻ với nhau những điều ấy, chúng tôi cảm thấy nó không đáng nói hay là không còn muốn nói, hay người muốn chia sẻ đã không còn nghe nữa?

Tôi luôn bảo, không phải là cảnh đẹp, mà là cái cảm giác được san sẻ cùng ai đó cái đẹp đó, khoảnh khắc nhìn ngắm nó, và sự đồng cảm với nhau mới thật là đáng kể. Nhưng không phải lúc nào cũng có cái người ấy ở cạnh bên, hoặc là không bao giờ có nữa, nên việc chia sẻ, nói lên những điều chất chứa thật khó khăn.

Người ta bảo, sự bi ai không phải là không có được thứ gì đó, mà là có được rồi lại làm mất nó. Mà tôi thì đã mất quá nhiều.

Hôm nay lại một phen hóa vàng kỷ niệm, không chỉ đưa chúng ra khỏi những ngăn kéo của tủ sách, mà còn phải xóa sạch chúng trong ngăn kéo trái tim.

Bình luận về bài viết này