Một người bạn của tôi bảo, cô ấy ghét bản thân lúc yêu, vì lúc nào cô ấy cũng ở trong tâm trạng đợi chờ, mong ngóng, cảm giác rất bất an. Giống như Joan Jett hát trong bài “I hate myself for loving you” ấy.
Tôi cũng cảm thấy ghét bản thân lúc yêu vì cảm giác bị lệ thuộc. Lệ thuộc về cảm xúc, về tâm trạng, nhiều khi cứ phải thay đổi mình để chạy đuổi theo cảm xúc của người khác. Khắc khoải đến mệt mỏi.
Chung quy lại là vì phụ nữ khi yêu là đắm đuối, quên cả bản thân mình. Không phải là hy sinh bản thân cho người ta mà là bỏ qua bản thân mình để nghĩ cho họ trước, vì họ trước. Buồn hơn cái buồn của họ, đau hơn nỗi đau của họ, lo lắng hơn sự lo lắng của họ. Đàn bà dễ huấn luyện nhất khi yêu, không phải vì không tỉnh táo, mà là muốn chinh phục trọn vẹn lòng người mình yêu.
Một cô bạn khác thì bảo, biết là có những mối quan hệ chẳng đi đến đâu, nhưng người ta gọi thì chân đã xoắn hết cả lại, thế là chẳng cần biết thế nào, cứ lao đi thôi.
Tôi phục nhất những người phụ nữ giữ được bình tĩnh trước tình yêu mà không xao động, bối rối, lúng túng. Những người luôn biết điều chỉnh bản thân, giữ được nhịp cảm xúc đều đặn cả khi đứng trước người mình yêu.
***
Khi vong thân vào một cuộc tình, tôi thường có cảm giác chạy đuổi, không phải là kiễng chân hay gồng mình để cho phù hợp với đối phương, mà là cứ thấy bối rối, không biết mình đã hiểu đúng về người ta hay chưa. Đời sống ngày càng vội vã, người ta trao đổi những câu từ tóm lược, thể hiện những hành động nhanh gọn, khiến tôi chật vật lặn sâu dưới những ngôn từ và cử chỉ ấy để cố gắng hiểu họ. Tôi cứ luôn ấp ủ, cảm giác yêu đương là cùng chia sẻ cuộc sống này, nên phải hiểu nhau đến tận nhất.
Nhưng chính vì mong mỏi đó khiến tôi mệt mỏi, bởi cảm giác chạy đuổi, lo âu, sợ không hiểu đúng về đối phương, mà cái sự phấp phỏng của bản thân lại gây ra vô số hành động khó hiểu, khiến xảy ra cái nỗi lo thứ hai mạnh mẽ không kém, là người ta hiểu sai về mình. Rốt cuộc thành không hiểu được nhau, cứ chạy dạt về hai phía, mỗi người mê mải với con đường của mình. Chính nỗi phập phồng của tôi làm người ta bỏ chạy, người ta sợ vì thấy tôi xả thân, tận tụy, người ta sợ bị hớ, bị lừa.
Hình như những phụ nữ quanh tôi lúc nào cũng vậy, yêu người nhiều hơn yêu mình. Thậm chí đã ly hôn nhưng vẫn nghĩ, đến lúc già sẽ đón chồng về chăm sóc, nếu ông ta còn chưa thuộc về ai. Một sự tận tụy mà người ngoài nhìn vào không hiểu nổi, mà chính người trong cuộc cũng không lý giải được vì cái gì, nếu không phải là tình yêu?!
Khi quyết định buông tay để cùng thanh thản, tôi chợt hiểu rằng, thanh thản là không còn yêu nữa. Chữ yêu tôi không chắc lắm, nhưng đúng là không còn cảm xúc về nhau nữa. Không khắc khoải, không mong ngóng, không đợi chờ. Cảm xúc tan biến như thể chưa từng tồn tại. Nhẹ lòng và hoài nghi, không biết những ngày đã qua từng có không.
***
Ký ức của chúng ta tồn tại trong trí nhớ người khác thường thật hơn trong trí nhớ chính chúng ta. Nhưng không còn cơ hội gặp để cùng nhìn lại, kiểm chứng hành động và cảm xúc của bản thân. Đến ngày nào đó sẽ chẳng còn chút gì hoài nhớ nữa, dù cảm xúc đó đã đến trong đời.
Như những câu thơ trong bài Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn tôi vẫn hay ngẫm nghĩ những khi lòng trống trải, chẳng còn ưu tư, phiền muộn về ai, “Thử tình khả đãi thành truy ức/Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên” (Dịch nghĩa: Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng/Đến giờ chỉ còn nỗi vấn vương mà thôi).
* Lấy ý trong bài thơ Cẩm sắt của Lý Thương Ẩn.